[Trans] [Myojo 11/2014] THINK NOTE - VOL 20. ★ KÍ ỨC ★

/
0 Comments

► Đừng sống mãi trong quá khứ. Bạn nên vui vẻ hết mình ở hiện tại.◄

Mỗi lần quay đầu nhìn lại, quả thật không biết bản thân mình đã trải qua bao kỉ niệm buồn vui cũng như đau đớn rồi. Nhưng xin đừng lãng phí thời gian của mình để sống mãi trong những kí ức đó. Bản thân bạn ở hiện tại mới là vấn đề quan trọng nhất. Vậy nên hãy cứ tiếp tục cuộc hành trình của mình bằng việc nhìn thẳng về những gì phía trước.


Tôi khá tự tin về trí nhớ của bản thân. Khi nhìn vào những quyển tạp chí của mình ngày trước, “Tấm ảnh này đã được chụp ở nơi đó”, và rồi những kỉ niệm liên quan cứ thay nhau ùa về. Tôi vẫn thường hay nói một mình như vậy. Cả lời thoại cũng được tôi học theo cách đó. Chỉ cần nghiêm túc thì sẽ nhớ nhanh thôi. Vào thời điểm quay “Kindaichi Shonen no Jikenbo N”, ngay cả khi được về nhà tôi cũng không có thời gian để ngủ. Rảnh lúc nào thì tranh thủ học ngay lời thoại cho phần tiếp theo. Đặc biệt là những cảnh phá án, thường có đến tận 15 trang thoại trong kịch bản. Tôi không có quá 2 tiếng đồng hồ để nhét tất cả vào đầu mình. Thậm chí cả lúc ở trường quay, chỉ cần có thời gian là tôi lại tranh thủ lẩm nhẩm để ghi nhớ lời thoại của phần tiếp theo (cười)
Về khả năng ghi nhớ vũ đạo thì tôi nghĩ mình cũng tàm tạm. Với một bài hát thì mất cỡ từ 2 đến 3 tiếng đồng hồ là mọi thành viên của JUMP đều đã nhảy tốt. Chinen thì nhanh hơn một tý. Cậu ấy là thiên tài mà! 
Tôi nhớ mọi thứ khá nhanh trừ vị trí đứng của mình. Trong vài lần luyện tập cho concert, tôi vẫn thường đứng nhầm vào vị trí của các thành viên khác: “Yamada, sao cậu lại ở đây?”. Trí nhớ tôi thỉnh thoảng lại cứ “đình công”! (cười). 
Thật lòng mà nói, tôi yêu công việc của mình vậy nên tôi luôn nỗ lực không ngừng để ghi nhớ mọi thứ nhưng có vẻ liên quan đến học hành thì nó lại... 

Những việc mới trước mắt luôn là điều đáng để tâm. Tôi vẫn nhớ hồi “SUMMARY 2010”, có một cảnh tôi phải biểu diễn trên dây. Nhưng thời gian cho buổi diễn không còn nhiều vậy nên tôi chỉ có thể luyện tập 4 tiếng trong vòng 2 ngày. Điều này quả thật quá liều lĩnh! Mặc cho bệnh sợ độ cao, tôi đã lơ lửng trên sợi dây cách mặt đất 3,5m. 
Luôn nỗ lực trong mọi tình huống. Áp lực sẽ khiến ta làm được mọi điều.

Với tôi, những bước ngoặc của JUMP luôn là điều đáng ghi nhớ nhất. 2 năm kể từ khi màn biểu diễn đi trên dây ở “SUMMARY” là tại “Johnny’s World”. Lần này, lịch làm việc của tôi thật sự rất vất vả bởi cùng thời điểm đó tôi phải quay cả drama nữa. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong 3 tháng đó. Tôi thật sự mệt mỏi, tổn thương và vẫn thường khóc khi ở một mình. Lúc đầu, thông báo đưa ra là JUMP sẽ hát theme song của drama nhưng sau đó thì chỉ mình tôi được hát. Tôi không biết mình nên làm gì, hơn một lần tôi đã nghĩ đến chuyện từ bỏ công việc này. Nhưng mọi người dường như hiểu được cảm giác tồi tệ mà tôi đang nếm trải; họ đã cùng nhau cổ vũ, động viên cũng như ủng hộ việc debut solo của tôi. Nhờ vậy, tôi đã vượt qua được giai đoạn khó khăn đó. Thái độ đối với công việc cũng thay đổi và mối quan hệ với mọi người cũng trở nên tốt hơn.



Cơ bản, tôi không thích nhìn lại quá khứ. Những điều tồi tệ đã qua hãy cứ để nó qua đi. Có lẽ tôi là tuýp người của hiện tại. Hiện tại mới là thời điểm quan trọng nhất. Và thực tế thì trí nhớ tôi cũng chỉ bắt đầu từ những việc xảy ra vào ngày hôm qua thôi! Chẳng hạn như hôm qua tôi và Keito đã cùng nhau uống café, ăn salad gà, bò xiên, mì xào, cơm chiên, gà rán, khoai tây chiên và cả chuối tráng miệng nữa… Tôi đã ăn rất rất nhiều. Sau khi bụng no căng, tôi và cậu ấy cùng nhau xem “All You Need is Kill”. Xem xong lại tiếp tục chơi phi tiêu đến chán. Hôm đó thật vui! Nhưng dù hôm qua có đầy ắp tiếng cười thì giờ đây nó cũng đã trở thành quá khứ mất rồi. 
Tôi tin rằng sẽ còn rất nhiều điều nữa đang chờ mình ở phía trước vậy nên từ bây giờ, tôi muốn sống hết mình cho hiện tại.

Credit: Trans by [KDX]







You may also like

No comments: