Con người rồi thì ai cũng sẽ chết, phải không?
Nhưng hầu hết, chúng ta đều lãng phí thời gian để loanh quanh tìm cho ra mục đích sống thực sự của mình.
Sống không đơn giản là tồn tại.
Sống đơn giản là sống!
Ngày mai sẽ không bao giờ giống ngày hôm qua ~ nên vui mừng hay lo lắng đây? (cười)

“Kyou no hi wa sayonara” (今日 の 日 は さようなら - 2013) là một bản piano mong manh, cao vút sẽ chỉnh sửa cho ta những nhịp lạc điệu của tâm hồn bằng một nụ cười buồn nở rộ từ tận đáy lòng…

Câu chuyện là sự gặp gỡ của những con người bị sự sống ám ảnh, dày vò…

Một Kouta phập phồng lo sợ khi cứ từng giây, từng giây, căn bệnh ung thư máu dắt cậu đến gần hơn với cái chết. 
“Tôi không muốn chết! Làm ơn!”

Một Harada lúc nào cũng cười, một nụ cười bi thương quyện tiếc nuối. 
“Bác ấy là người thứ 48 ra đi từ lúc tôi đến bệnh viện này.” 

Một Okubo luôn cô gắng làm mọi điều tốt nhất để mang đến sự bình yên cho bệnh nhân của mình nhưng lại bị vụ tự sát của người bạn trai vây chặt lấy tâm hồn.
“Tôi sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc!”


Tất cả họ đang chạy trốn cái chết, cố bám víu lấy sự sống vốn dĩ mong manh…

Câu chuyện không khiến ta bật khóc nức nở, nó khiến nước mắt ta chảy ngược vào trong…
Những nhân vật ngay từ đầu đã bị tước đi quyền lựa chọn giữa sự sống và cái chết. 
80%
40%
20%
Kế đến là 10%? 
Và cái chết?

Đơn giản thôi! Cách họ tiếp nhận cái chết của bản thân mình! 
Tôi muốn chết như thế nào?
Tôi sẽ chết như thế nào?
Khi chết, con người sẽ đi về đâu?
Chết là kết thúc?
Không…
Tôi không muốn chết!
Tôi muốn sống!

“Đối với tôi, cuộc sống thường ngày nghĩa là tiếp tục trị bệnh.”

“Một hơi thở dài cho một cuộc sống dài! Cùng hít thở nào!”

Trong tận cùng của tuyệt vọng, Kouta đã được Harada dẫn đi khám phá “căn nhà” của mình.
“Bệnh viện này đã trở thành nhà của tôi!”
“Tôi sẽ dẫn anh đến một nơi đặc biệt!”
Cánh cửa nhà xác mở ra, bốn chiếc quan tài hiện lên lạnh lẽo. 
“Chúng ta được phép đến đây chứ?”
“Không đâu!”
“Vậy tại sao…”
“Đây là thuốc an thần của tôi.”
“…”
“Mọi người rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc. Tất cả cuộc sống đều sẽ kết thúc vào một lúc nào đó. Khi nghĩ như vậy, tôi cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nó giúp tôi bình tâm.” Harada đưa tay vuốt dọc mép một chiếc quan tài rồi đặt tay lên ngực. Nhìn Kouta, nở nụ cười quen thuộc.
Kouta hoảng sợ bước nhanh ra khỏi căn phòng lạnh lẽo.
Còn lại một mình, Harada tựa đầu lên chiếc quan tài. Cậu cười. Nụ cười hoang dại, đau thương.
Vậy… thế nào mới là tuyệt vọng?




“Tôi đã được phép ra viện ngày hôm qua. Lâu rồi mới vào thành phố. Tôi đứng trên đường với chiếc hộp từ thiện, cho mọi người thấy chiếc chân giả của mình. Tôi cũng kiếm được kha khá.” Harada kể với Kouta.
“Sao cậu lại cho người ta thấy cái chân giả?”
“Ai cũng đều muốn giúp người khác, không phải sao? Giúp đỡ những người yếu hơn mình. Đó là cảm giác thật tuyệt vời. Nhưng người ta sẽ quên ngay, đúng không? Đó là lý do tôi đứng trên đường và để lộ chiếc chân giả.”
“Số tiền mà cậu thu được…?”
“Tôi hiến tặng cả rồi. Tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn giúp đỡ người khác. Tôi cũng chẳng muốn có cái gì cả. Nếu có người hỏi họ sẽ cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn, tôi sẽ trả lời đó là “cuộc sống”. Dù biết rằng đó là điều không thể. Nhưng tôi không mong gì hơn ngoài cuộc sống cả. Cái chết khiến tôi sợ hãi. Tóm lại, nó là điều tuyệt vời. Tuyệt vời nhất. Chúng ta là những người tuyệt vời nhất” Harada cười.
Kouta nhìn cậu bé chăm chú.
Nên hiểu như thế nào về cuộc đối thoại này đây? Sao lại buồn cười đến đau đớn thế này? Tìm kiếm cảm giác được sống ư?
Sự sống đã làm tổn thương tâm hồn Harada mất rồi.



Okubo, Harada và Kouta ngồi trên một chiếc ghế dài trong căn phòng lạnh, mắt hướng về những chiếc quan tài… 
“Thật đang sợ! Tỷ lệ sông sót của tôi chỉ còn 20%”. Kouta sợ hãi.
Harada đứng dậy tiến về phía trước:
“Anh phải tập thôi.”
“Luyện tập?”
“Luyện tập để không bị cuộc sống ám ảnh. Đóng kín tình cảm của mình dành cho người khác. Không nhìn vào những đứa trẻ vừa ra đời. Ngồi trong nhà xác và nghĩ rằng mọi người đều sẽ phải chết.”
Đó là lời nói của một cậu bé ư?
“7 năm trước, bạn trai tôi đã tự tử. Tin nhắn cuối cùng của anh ấy rất bình thường.” Okubo nói
“Một người có tỷ lệ sống sót 100% lại tự tìm đến cái chết.” Harada cười.
Bị sự sống ám ảnh là nói dối. Thứ ám ảnh họ chính là cái chết. Sự sống mong manh chỉ đang dày vò tâm hồn những con người ấy mà thôi.
Bởi khi đứng trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, con người mới ngỡ ngàng nhận ra: Cuộc sống bình thường hằng ngày đẹp vậy ư?
Được sống trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Khóc, cười, cãi vã,…
“Mẹ ơi, tối nay ăn gì?” 
Hạnh phúc đơn giản như vậy đấy. Đó là sự sống.

Một người bố lúc nào cũng điềm tĩnh, luôn trấn an gia đình bằng câu cửa miệng: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà!” rồi cười xòa vậy mà giờ đây lại bất giác chụp lấy bàn tay vị bác sĩ đang sắp sửa rút ống thở của con trai mình trong đau đớn.
“Bác sĩ, làm ơn… đừng!”

Một người mẹ luôn dồn mọi tâm huyết của mình vào căn bếp với mong muốn những món ăn ngon sẽ bảo vệ sức khỏe cho gia đình thân yêu của mình giờ chìm trong dằn vặt với bao tuyệt vọng
“Tôi là mẹ nó… nhưng chỉ có thể nhìn…”

Một người chị gái đã nhảy cẫng lên trong vui sướng khi nghe tin tủy của mình tương thích với em trai giờ nhạt nhòa nước mắt, miệng lẩm bẩm liên hồi:
“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

“Ba… mẹ… chị hai… cám ơn…”

Và ta chợt nhận ra rằng, mong ước lớn nhất của những đứa trẻ ban đầu bao giờ cũng là được chăm sóc ba mẹ của mình sau khi lớn lên.

Cuộc sống thật đẹp, đúng không?
Cái chết không cướp đi tất cả.

“Chết không phải là kết thúc.”

Vậy bạn đang sống như thế nào?
Bạn có hạnh phúc không?
Đã từng hạnh phúc? Đang hạnh phúc? Hay sẽ hạnh phúc?

Và… bạn sẵn sàng cho cái chết chứ?

Trên đây chẳng phải là một bài cảm nhận, review và càng không thể là bài preview cho bộ phim này đâu. Viết nó đơn giản chỉ là muốn kể, muốn giải tỏa và chia sẻ với mọi người một bộ phim hay. Đơn giản vậy thôi.
Uhm… mà có vẻ spoil hơi nhiều nội dung (cười)
Nhưng “Kyou no hi wa sayonara” không phải là drama xem để đón chờ kết thúc mà xem để cảm nhận từng chi tiết, từng sự kiện diễn biến bởi kết thúc của nó ngay từ đầu ai cũng có thể đoán được chính xác.
Việc xem movie này hoàn toàn không phải là tình cờ, mình đã down nó từ rất lâu rồi, mà quên mất (cười). Mục đích ban đầu là xem phim của Yama-chan. (bao giờ cũng vậy mà!). Bản thân mình đã rùng mình đấy! Rùng mình với khả năng diễn xuất của Yama. Có thêt nói đây là phim cậu diễn tuyệt nhất từ trước đến giờ. Không phải là nhân vật chính nhưng là nhân vật tạo nên sức ám ảnh kinh khủng nhất cho người xem. Không có Yamada Ryosuke nào ở đây cả! Hoàn toàn không! Một chút cũng không có. Ở “Kyou no hi wa sayonara” chỉ có Harada tật nguyền hằng ngày chống chọi với bệnh tật trong tuyệt vọng và sợ hãi thôi. Sao cậu có thể cười được nụ cười như vậy? Nụ cười vừa hoang dại, vừa khổ sở, vừa hoảng sợ như vậy?
Vai diễn này thật sự rất tuyệt.
Cho đến phút cuối phim, tôi thấy cậu ngắm nhìn say sưa những đứa trẻ mới sinh. Đó là sự sống mà bấy lâu cậu đang cố bám víu đây! Đó là nỗi sợ mà bấy lâu cậu đang cố chạy trốn…
Cậu nhìn chăm chú những sinh linh bé bỏng…
Môi lại nở rộ nụ cười với những sắc thái quen thuộc. Nhưng lần này được điểm thêm một chút tiếc nuối…

_________

Tựa phim: 今日 の 日 は さようなら (Tạm biệt ngày hôm nay)
Kênh phát sóng: NTV
Thời gian phát sóng: 24.08.2013, 21:00

Diễn viên
Ohno Satoshi vai Fujioka Kouta
Yamada Ryosuke vai Harada

_________


Link download
You are my light 
一つ一つ魅せる形に恋焦がれるの
So you are my light
切な,ひきかえに手を伸ばし掴むの
~
Em là ánh sáng của đời anh
Cứ thế, từng chút một anh chìm đắm trong tình yêu cháy bỏng
Bởi em là ánh sáng của đời anh
Dù cho tổn thương đến thế nào, anh vẫn dang tay ôm trọn lấy em 



Đây là bài hát bạn thích nhất trong album lần này ~  
Một bản tình ca êm ái ~ nhưng không hiểu sao mỗi lần nghe lại thấy tim gang thắt lại ~ đầy yêu thương ~ 

Không biết mọi người cảm nhận thế nào, nhưng bạn có cảm giác tình cảm trong này có gì đó rất giống bài thơ tình số 28 của Tagore ~

"If it were merely a pain it would melt in limpid tears,
reflecting its inmost secret without a word.
But it is love, my beloved.
Its pleasure and pain are boundless,
and endless its wants and wealth.
It is as near to you as your life,
but you can never wholly know it."
~

切なさ、ひきかえに ~ 
Đặc biệt là mỗi lần đến đoạn của Yama-chan hát, nghe mà muốn rụng rời luôn 

Bài này bạn không nghĩ là mình dịch chính xác hoàn toàn đâu 
Kiến thức có hạn nên một phần phải nương nhờ vào cảm xúc và cảm giác nữa ~

Style thời trang tím Huế lấp lánh ~ :))
Xem PV này như có một khoảng thời gian ngắn được chìm trong không khí "Live with me" vừa rồi ~ 

Mục đích làm vietsub là để tự tặng chính mình  
Và cả chúc mừng sinh nhật hoàng tử Inoo-chan ~ vào ngày 22/06 sắp đến nữa ~ 
Nếu thật sự thấy thích, mọi người hãy mua album gốc để ủng hộ nhóm nhé! 

_________________

Link download: 


Watch online: 
__________________

Credit:
HAKUOUKI TEAM
Translator: Lê Thụy Xuân Dương
Others: Nguyên Hoàng

___________________

P/s: Vietsub FOREVER ~~~~ Coming soon ~~~
___________________

Hey! Hey! Hey! Hey! 3,2,1
Ready go! Ready go! Go! Go! 
Ready go! Ready go! Go! Go! 
~
Are you ready for love?



Hưởng ứng không khí [S3ART] nên bạn KDX làm vietsub luôn cho nóng
Live hôm 18/06/2014 vừa rồi!
"Ready go" và "Come on a my house" ~  cùng phong cách thời trang hoa lá hẹ chào hè =))

Dễ thương ứ chịu được ~ 

Nhưng "Ready go" mà nghe thế nào cũng như "Let it go" nhỉ? :))

____________


Download: 


Xem online

____________

Credit:
HAKUOUKI TEAM
Translator: [KDX]
Others: Nguyên Hoàng

____________

P/s: Vietsub [PV] 切なさ、ひきかえに - Setsunasa Hikikae ~~~ COMING SOON ~~~
___________


Nhìn quanh xem, mải nhìn quanh nơi Lưỡi dao mật ngọt
Cho ta thấy, cho ta thấy Lưỡi dao ngọt ngào của em
Xin cho ta, xin cho ta, xin cho ta Lưỡi mật của em
Nào phơi bày, phơi bày cả kín sâu, thoát xác Lưỡi mật ngọt ngào
Nơi này đây, giây phút này, ta hủy hoại thân em




Vietsub by Amy Jade Lee